Đăng Râu- đem nghệ thuật tạo hình lên những chiếc xe độ

Thoạt nhìn qua gã nghệ sĩ trẻ này người ta đoán tuổi đời hắn cũng phải chừng ngang ngửa với những đàn anh, đàn chị 8x. Đến khi thân rồi, hỏi tuổi ra mới biết hắn sinh năm 1993, nhưng có lẽ tâm hồn của hắn chắc cũng già nua như bề ngoài.

Đỗ Hoàng Anh Đăng vốn là con người sinh ra trong một gia đình có ảnh hưởng bởi nghệ thuật và đầy hơi thở của văn hóa thời bao cấp. Bố hắn vốn là một cán bộ nhà nước, sau về làm bạn với sắt thép, cũng tự thiết kế cho ngôi nhà mà hắn sinh ra và lớn lên. Chắc hẳn sống trong không gian ma mị của nghệ thuật nên không biết từ khi nào hắn bỗng trở nên thích thú với những đường nét, mảng, khối. Và có một khái niệm về chữ đẹp rất riêng: quan niệm về đẹp của hắn đơn giản, thậm chí hơi khép hờ với thế giới đầy cá tính mạnh mẽ của bạn bè xung quanh. Đơn giản như cái bóng của cầu Long Biên trên mặt nước nửa đêm Hà Nội khi se lạnh.
 
 
Có những lúc ngồi bên bạn bè, hắn rít một hơi thuốc dài rồi nghĩ về cái duyên với điêu khắc. Thực ra, lúc đầu hắn chả thích điêu khắc, hắn thích tạo hình kim loại. Nhưng dở nỗi cái khoa hiếm thấy người biết tên của trường Mỹ thuật công nghiệp không đủ kẻ yêu thích điên rồ để thành lập lớp, hắn đành tự buông cho sở thích của mình theo duyên số. Hắn vào khoa điêu khắc.
 
 
Chắc cũng như cái oái oăm của chuyện tình ái, cái duyên với nghệ thuật trong nghề nghiệp nhiều khi cũng chả thể nào giải thích cho xác đáng. Tự lúc nào, khi hắn cuốn vào bài vở, đôi bàn tay làm quen với đất sét, cái thứ mang đầy màu sắc của thôn quê giản dị, nhưng lại vô cùng cao quý khi là mầm ý tưởng của mọi tác phẩm điêu khắc, hắn trở nên nhạy cảm với những lay động của giác quan hơn.
 
 
Làm bạn với hắn, phải lâu lắm hắn mới chịu chia sẻ về những điều hắn đã làm. Nhưng hắn khoe về chuyện hắn được tham dự đại hội tài năng trẻ tại Nhật Bản với cái giọng tự sự thường thấy. Tuy nhiên, cũng mắc phải lối suy nghĩ một chiều như các nghệ sĩ  đất Bắc Hà, đôi lúc, hắn tự thấy hối hận vì có những thời gian hắn đánh đổi nghệ thuật lấy vật chất, hắn kể rằng có những thời điểm phải làm mọi cái mà khách hàng cho là đẹp, ở chính cái xưởng mà tự tay hắn tạo dựng.
 
 
Dám phá bỏ chính những sản phẩm của mình đó là cách khiến ta không thấy xấu hổ với trách nhiệm nghề nghiệp
 
Chia sẻ về những điều hắn đang làm, vốn cũng là một kẻ có kỉ niệm với những chiếc xe của người cha tặng- một chiếc Honda CD 50. Tuy chẳng có gì đặc biệt đối với một người chơi xe lão làng, nhưng điều hắn muốn làm là đem nghệ thuật tạo hình lên những chiếc xe độ. Quan điểm về cái đẹp thì nhiều mâu thuẫn lắm, đơn giản hắn chỉ muốn làm những điều chưa từng ai làm.
 
Hắn chỉ muốn bên cạnh chuyện bài vở trên trường đại học, một chiếc bình xăng trên xe độ được làm với công nghệ đúc nhôm khuôn sáp. Nhưng thiết nghĩ, có lẽ nên có nhiều vấp ngã đến với hắn nhiều hơn, thành công đến sớm quá, thì nghệ thuật chắc chưa đủ trải nghiệm và thiếu mảng tối của thất bại. Hy vọng rằng một ngày nào đó, Đăng Râu- biệt danh bạn bè đặt cho hắn, sẽ trở thành một cái tên gắn với nghệ thuật mang tính sáng tạo, giao thoa mà đầy văn minh trong bối cảnh các nghệ sĩ nước nhà vẫn lẫn lộn khinh bạc vật chất, rồi hết mình với thứ nghệ thuật do mình tự tưởng tượng, để sống khổ với nó suốt đời.