Đèn xe và văn hóa “vặt vãnh”

Đối với phương tiện giao thông, một bộ phận cần thiết, quan trọng và cũng ít được dân ta quan tâm đúng mức là hệ thống đèn, nhưng với những cơ quan như Đăng kiểm, CSGT thì lại rất chú trọng tới vấn đề này. Đèn xe của bạn có vấn đề là sẽ rất rắc rối với họ. Nhưng riêng cái đèn xe cũng lắm chuyện phải bàn.

Đèn xe quan trọng, cần thiết thì chắc rồi, bác nào từng đi đăng kiểm ô tô thì rõ. Chưa cần biết Mẹc hay Bi, Si hay Cam.., đầu tiên là bật đèn lên cái đã, xi nhan trái, xi nhan phải... chit chit chit chit... mà đèn không sáng thì mời bác về, khỏi phải kiểm những thứ khác.
 
Khi lưu thông trên đường xe của bác có kêu to một tý, khói một tý, bẩn một tý... thì còn được châm chước cho qua, chứ vỏ đèn bị mẻ chút xíu thôi thì cho dù xi nhan vẫn sáng các chú công an cũng cứ giơ gậy lên: họ - họ, xì tốp. Mời bác nộp phạt rồi về sửa cho nhanh. Chẳng ai ác với các bác, mà đơn giản vì đèn, xi nhan quyết định một việc tối quan trọng, đó là “giao lưu”, “đoàn kết” giữa các phương tiện giao thông. Nhưng vì có số phận hẩm hiu, ít được quan tâm nên phần lớn chuyện động chạm, hôn hít giữa các xe trên đường đều có nguyên nhân từ tín hiệu đèn mà ra.
 
Xi nhan: Những cái chết được báo trước.
 
Lườm rau, gắp thịt – Mầm non Văn Điển: Khoảng 19h ngày 14/8, anh Matiz BKS 29T - XX16 đang lưu thông theo hướng từ phố Lê Quý Đôn rẽ lên đê Nguyễn Khoái thì đâm vào đuôi chị Wave màu xanh khiến cả chị cùng xe lăn quay ra đường và... hôm đó lô tô 2 số về 87 theo biển số xe của chị Wave. Nguyên do là chị Wave dương đông, kích tây, rẽ trái nhưng lại nhấp nháy xi nhan phải làm anh Matiz không biết đường nào mà lần. Buồn cho chị Wave, nhưng đúng là oan gia cho anh Matiz.
 
Thà chết không khai – Khách quen bệnh viện: Không xuống Văn Điển ngay như “lườm rau gắp thịt” mà tạt qua bệnh viện là các bác tự nhiên như ở nhà, thích là rẽ, thích là quẹo, không thèm quan tâm đến bà con xung quanh. Mấy bác sợ hao bình điện này chắc cũng thường massage tới Z mà không đi “bi tất”, nên việc chưa bị “hôn đường” hay dính AIDS chỉ là do may mắn mà thôi. Bệnh viện cũng luôn mở rộng cửa với các bác ra giữa ngã tư rồi mới xi nhan xin đường, vì đã dính AIDS rồi thì còn đi “bi tất” làm gì nữa.
 
Trời không mưa vẫn mặc áo mưa – ùn tắc là đây: Đây là các bác còn xa chỗ rẽ hay đã rẽ sang đường khác từ lâu rồi mà vẫn xi nhan đều đều làm những người phía sau đi cũng dở, ở không xong. Tuy nhiên gây ức chế đến không chịu nổi phải kể đến các chú choai choai đi xe máy giữa đường, một tay cầm lái, một tay ôm bồ, xi nhan nháy liên tục trên từng cây số, nhất quyết bắt các xe đi sau ngắm “chảo” của người yêu mình. “Mày vượt lên lấy đít tát thẳng vào mặt nó cho tao”, đây là nguyên văn tiếng gầm gừ của một bác mà thường ngày rất đáng kính khi cùng em đi ôtô lên Thái Nguyên công tác.
 
Đèn phanh: Ông đánh tôi đi.
 
 
Độ xe thật sự là một nghệ thuật. Chỉ cần một chút ánh sáng nhè nhẹ ở thân xe thôi, một chiếc xe “bà già” bỗng trở nên ỏn ẻn, dịu dàng đầy nữ tính như một góa phụ ngây thơ vậy. Hay mấy anh xe thể thao thì thường điểm vài ánh đèn nhỏ ở đuôi cánh cho xe thêm khỏe, thêm nhanh mà ai nhìn qua cũng đã con mắt. Nhưng độ theo cái kiểu thay đèn “sấm” vào đèn phanh rồi lắp chụp nhựa trong suốt ra ngoài như một vài chú Nouvo, Wave thì dứt khoát không phải nghệ thuật mà là... khủng bố. Ngã tư Nguyễn Trãi chiều tan tầm muộn, một chú khủng bố dừng trước đèn đỏ rồi mà lại còn nhá nhá chóa chóa đèn vào mặt người đứng sau. Bỗng roạt r..o..ạ..t.... một anh quần bò, áo phông vằn vện đạp thẳng vào chiếc đèn thách thức của khủng bố. “Sao anh đạp đèn của em?”. “Tao đạp vì tao không đem búa theo. Nhé”. Tuyệt! Hành động và ứng khẩu đều đẹp. Chưa bao giờ em yêu các anh đầu gấu như hôm ấy.
 
Đèn pha: Bác tha cho em
 
Bây giờ chỉ cần bị quy kết là nhìn đểu thôi có khi cũng no đòn, chứ lại còn bị ai đó cầm đèn chiếu vào mặt thì quả là điên tiết lắm. Thế mà có bác cứ điềm nhiên quất thẳng đèn pha cường độ cao vào mặt tất cả “lũ” xe mà bác coi là “giun, gián” bên làn đối diện hệt như quản giáo điểm danh tù nhân vậy. Em “gián” khẩn khoản nháy pha 1-2 lần xin bác, bác cũng không tha. Xéo lắm cũng oằn, anh “giun” điên lên bật pha trừng phạt lại. Vậy là hai ông mù dở ngược chiều gặp  nhau. Phần sau xin khỏi kể.
Khó là làm sao có tiền mua ôtô để lái chứ xi nhan với đèn thì nhằm nhò gì. Mà mấy cái điều khiển đèn nó ở sát ngay tay ta, xa thì cũng chỉ 10cm là cùng chứ mấy. Vặt vãnh quá. Thì đúng là thế thật, nhưng thực ra mấy cái thứ vặt vãnh như cơm áo gạo tiền, con cái, bồ bịch... mới làm cho ta khổ, chứ mấy chuyện to tát như giá dầu của các nước OPEC, chiến tranh Syria hay Triều Tiên phóng tên lửa thì... từ từ tính sau.
 
Mong các bác đừng tự làm khổ mình, khổ người vì những điều lặt vặt này. Hơn thế nữa, việc đưa ra tín hiệu chính xác, đáp trả kịp thời, phối hợp nhịp nhàng và hiểu ý các xe xung quanh thông qua xi nhan, đèn, còi không chỉ giúp chúng ta cùng về đích nhanh chóng, an toàn mà còn là một nét đẹp trong văn hóa ứng xử của người lái xe.